Nếu như biết mùa thu đi thật vội
Tôi chẳng vô tình nhặt chiếc lá thu rơi
Trời Hà Nội mùa thu như huyền thoại
Gắn vào đây như định mệnh muôn đời.
Có một chiều thu Hà Nội sao tháng tám
Rồi một chiều thu trong ký ức tháng 10
Có hai vĩ nhân - Người làm nên lịch sử
Chẳng hẹn ngày về mà lựa chọn thiên thu.
Giọt đắng, giọt rơi cho dòng người vô tận
Cho khúc hát mùa thu đi vào trong thầm lặng
Chợt tắt nụ cười nơi suối vắng thu rơi.
Hà Nội đẹp trong thơ từ sâu thẳm
Những trái tim trên thảm cỏ úa vàng
Thu héo hắt trong vòng tay ôm chặt
Để chiếc lá vàng ở lại với heo may.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét